Ngàn Lẻ Một Đêm phiên bản mỗ

Mộng Lan/Mộng Dao


Xưa một vị tri phủ có hai cô con gái. A Lan lớn hơn. Một hôm  A Lan cho Dao Dao xem một tổ kiến nàng dày công xây dựng. Nàng dùng hết khả năng tận lực làm cho tổ kiến bành trướng đến mức to nhất nhanh nhất mà không có bất kì hành động trái tự nhiên nào xảy ra. Dao Dao trong lúc tâng bốc chị mình lên mây thì lén bốc một nắm kiến bỏ vào túi mang về ... ngâm cứu. 


Dao Dao không nghĩ gì đến cái gốc mà chỉ muốn vươn thẳng đến đỉnh điểm một cách nhanh nhất bành trướng nhất. Nàng dùng pha lê trong suốt nhốt kiến lại trong một không gian và nhìn ngắm chúng sinh trưởng, phát triển. Học hỏi cách chúng sinh hoạt, tư duy và bản năng của chúng. 


A Lan có một hồ cá chép ở vườn sau. Mỗi năm cá trong hồ được Dao Dao mang vào cung cống cho vua. Theo đúng lệ, Một con cá chép vượt vũ môn, vua sẽ thưởng lại 9 con cá con. Cá được chia đều cho dòng tộc, A Lan và Dao Dao mỗi đứa cũng được một con. Năm 9 tuổi, Dao Dao lần đầu tiên mượn cá của A Lan. 9 năm trôi qua, A Lan trong hồ đã không còn con cá nào, còn Dao Dao sắp sửa tiến cung trở thành Thái Tử Phi. 


Dao Dao tiến cung huy hoàng trong bộ lễ phục đỏ thẫm. Chiếc xe đầu tiên mang theo đồ dùng của Vương Phi lạch cạch đi trên đường đá hoa cương của hoàng cung. Bên trong nó, không ai hay biết, là chín chum kín bao gồm chín con cá chép mà A Lan và hoàng cung tưởng rằng họ đã hiến dâng cho thần linh. 


Dao Dao kín đáo hoán đổi cá và giữ chín con cá mang đầy linh lực dưỡng riêng cho mình. Trong Ngọc Dao Điện của nàng có một mật cung mà trong đó chính điện được bao bọc bởi chín hồ nhỏ phát ra linh khí hội tụ. 


Trên một đỉnh núi cao cách hoàng cung rất xa, A Lan ngờ nghệch ngồi trên vách nhìn dải linh lực cuồn cuộn từ chín con hỏa long của mình dùng máu nuôi ra phát ra từ cung điện. Trời gầm lên một tiếng không dễ gì nghe. Trời hỏi A Lan, nếu người không vào địa ngục, thì ai vào? 


A Lan nàng cũng tự nhủ lòng, nếu ta không vào địa ngục, thì ai vào? 


Nàng đi dần đến vách đá, rồi ngã về sau rơi xuống vực./.


TRÊN ĐẦU CẦU MỘT ĐÊM TRĂNG SÁNG


A Mân là một nhà khí động học. Hắn nghiên cứu cơ học và cách làm khôi lỗi cả đời. Khôi lỗi cần một nguồn năng lượng để có thể hoạt động, nó cũng cần một code cơ bản hắn khắc lên bên trong một miếng gỗ. Khi năng lượng đẩy ròng rọc bên trong đi dọc trên miếng gỗ cũng là lúc khôi lỗi thực hiện các code được định sẵn. 


A Mân thường phải thực hiện những chuyến đi rất xa vào chốn núi cao để tìm về ngọc quý làm lõi cho khôi lỗi. Dùng ngọc tinh khiết khiến khôi lỗi không bị biến chất về sau. Còn nếu không, A Mân hắn thực sự cũng chưa được mục kiến hậu quả sẽ như thế nào. 


Một ngày kia hoàng cung từ chối những đơn hàng thưa thớt của A Mân và mà công báo một nhà khí động học mới cho toàn vương quốc. Hắn ta tuổi trẻ tài cao, một lần có thể làm ra một đội quân khôi lỗi mà không cần nhiều chi phí. 


A Mân sống lây lất như thế đến ngày đoàn quân khôi lỗi chiếm đánh hoàng cung và bắt loài người làm nô lệ. A Mân hắn bị đuổi khắp hang cùng ngõ hẻm. Trong một lần bị khôi lỗi đánh sắp chết, hắn bạo phát dùng một hòn đá bên đường đập nát tên ấy ra thành mảnh vụn. Giữa đống vỡ nát của tên khôi lỗi. A Mân ngẩn ngơ nhìn lõi của khôi lỗi suýt nữa lấy mạng hắn, nằm nhão nhoẹt giữa đống phế tích, chỉ là một khối bùn nhơ. 


BẦU TRỜI ĐỎ

Mật khốc u huyền tiên tận lai
Ma thạch tấu nhục hạ trần ai
Huyết cốc tứ trụ thiên tận thủy
Huyền vụ vãn uyên quy tận lai./.
~ Cửu U Trích Nguyệt


Thiên Vương năm đó 46 tuổi.


Cả đời chinh chiến. Thiên Vương tuổi trung niên còn tráng kiện mỗi ngày nhìn vương quốc của mình khắp nơi là núi rừng lởm chởm không có đồng bằng dung thân cảm thấy rất phiền lòng.
 

Thiên Vương còn nhớ Thái Thượng Hoàng trước khi băng hà đã nhắc nhở ngài phải làm cho xong nhiệm vụ của dòng tộc. Đến thời điểm cấp bách, cần phải dùng đến cẩm nang thì cứ phải dùng đến. Phải nhớ, giừ gìn vương quốc này là nhiệm vụ cả đời của ngài.


Thiên Vương thở dài hít một hơi thuốc thật sâu nhìn cẩm nang vỏn vẹn có một dòng: linh thú.


Thiên Vương cả đời lĩnh hội kiến thức uyên thâm của tiên đạo truyền trong các dòng tộc vua chúa. Nhưng có đôi lúc, hiểu và thấu là hai điều hoàn toàn khác nhau. Vương thở dài vì vương không có thời gian để thấu đáo điều mình phải thực hiện. Nhưng đời con người ngắn quá, vương cũng chỉ là người.


Thiên Vương năm đó 49 tuổi.


Ngài khai sáng ra một loại huyền thuật, dùng hồn chồng lên nhau mà cộng thể trùng sinh. Ngài mang một linh hồn con vật ghép vào một linh hồn con người. Tinh linh trong rừng vì thế mà vơi đi khiến núi rừng xơ xác. Thấy thế, ngài lại bắt hồn của người sau khi chết đưa vào súc sinh đạo làm thúc ăn cho loài người và cũng là tinh linh trong linh hồn họ để xem như là trả lại cho tự nhiên.


Chỉ cần như vậy, có thể quản lí được lượng năng lượng vần vũ tràn đầy. Nhưng thuật này có một khiếm khuyết. Mỗi lần các linh hồn bị xé rách khỏi bản thể của chúng, vương lại thấy bột vàng thoát ra từ các mảnh rách. Linh hồn con người nếu không có bột phấn này không thể nào đạt được đến niết bàn. Sẽ mãi mãi bị nô lệ vạn kiếp bất phục.


Vương lo cho số phận của tử tức của mình nên vò đầu bứt trán hết 10 năm.


Năm đó vương 59 tuổi.


Cung chủ Mục Kiền Giai Tử là con gái út của vương trở bệnh nặng.


Cung chủ mang trong mình linh hồn của loài ve sầu. Là chân mệnh hóa thân thành vốn sẽ được niết bàn rất sớm. Vương biết điều này khi cố ý ghép kim thiền tử vào số mệnh con gái cưng của mình. Nhưng khổ nổi người ta niết bàn trong cực lạc nhưng nàng thì lại nằm rên rỉ đau đớn trên giường bệnh như một cô nhi chờ chết. Vương hiểu đây chính là quả báo nhãn tiền. Vương biết, nếu cung chủ trút hơi thở cuối cùng, suốt cuộc đời này và mãi về sau người sẽ phải ban sắc lệnh cho toàn dân không được giết ve sầu. Nhưng chỉ được có thế thôi sao? Đến cuối cùng, nàng cũng sẽ chỉ là một con giun dế giữa vũ trụ bao la.


Nhưng nàng là tâm đầu huyết của vương. Nàng là châu báu của vương. Nàng là cả thế giới của vương. Nên vương sẽ thay đổi cả thế giới này để chứng minh cho Trời thấy vương cũng là Trời.


Vương trút hết long bào mang một thân bố y leo lên đỉnh Ngạo Thiên.
Vương hỏi Thần: ta làm sao mới có thể giúp tử tức ta bị thoát khỏi lời nguyền trùng kiếp?


Thần nói: việc ngươi làm không thể không trả giá. Nhưng bên trong bọn chúng còn có linh tinh của chúng ta. Nên ta cho người một phép làm chậm thời gian lại. Giữ cho núi này được yên, khi người của ngươi chết, mang linh hồn của chúng lên đây và bóc tách lại một cách cẩn thận giúp cho chúng bớt thống khổ và nếu may mắn, chúng có thể niết bàn trở lại. Nếu không thể ít nhất ta có thể giữ linh hồn của nàng ở lại trên núi này để không bị sa vào súc sinh đạo.


Vương năm đó cõng cung chủ trên lưng, nhất bộ nhất bái mang nàng đến chân của Thần cầu cứu mệnh.


Vương từ đó dùng thức ép linh hồn của huyết thống mình sau khi hóa đổ dồn lên núi để cầu luyện hóa. Còn súc sinh đạo từ đó bị lãng quên như tất cả những thứ khác đã bị lợi dụng./.

Comments

Popular posts from this blog

Hoạnh Vũ Oanh Ca

Cửu U Trích Lục (2)

Cửu U Trích Lục