Cửu U Trích Lục (2)

Hỗn Thiên hắn tỉnh dậy trong một căn phòng tối. Đầu hắn trống rỗng. Khát nước vô cùng. Hắn đạp cửa mở toang cái rầm xem thử nơi này là nơi nào. Bỗng một chiếc lưới vàng lóng lánh từ trời đổ xuống, trói chặt hắn lại bằng cổ chú. Cổ chú miết vào da Hỗn Thiên vang lên tiếng xèo xèo, nhưng hắn không phát ra tiếng rên nào, mắt chỉ chằm chằm nhìn vào đứa con gái mặc cổ phục đang khoan thai đi tới. 

Dị nhân đồng loạt hành lễ với nàng. "Đại Nhân!" 

Đại Nhân ngước mắt nhìn Hỗn Thiên. Mắt nàng trắng dã, có ba con. Sắc mặt lãnh đạm. Ngón tay trỏ khẽ giương lên, Hỗn Thiên nghe trong không khí có một giọng nói thỏ thẻ "Hỗn Thiên tiên sinh, ta là Mặc Ngọc Á Nguyệt của Cửu U Điện. Điện chủ đãi người là khách. Nhưng ta cũng không thể để người phá hoại thêm được nữa. Vô Ưu viên hiện tại đang được tu sửa. Nếu người có thể đường hoàng ngồi nói chuyện, ta xin mời người đến chánh điện để gặp Điện Chủ."

Hỗn Thiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt trắng dã của nàng bỗng trong lòng hiện lên một cảm giác kì lạ. Hắn vậy mà thả lỏng người không muốn đánh phá nữa. 

Lưới vừa được thu vào tay của Mặc Ngọc thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc làm Hỗn Thiên hắn tưởng mình vừa được trở lại những ngày chém giết, chém từ Cửa Bắc Phụng Liêu Đình đến Cửa Nam Cửu Trọng Thiên. Mặc Ngọc như nghe được gì đó, nhưng lại khó nói vì mắt nàng trắng quá. Nàng nói nhanh với Hỗn Thiên. 

"Tiên sinh, Điện Chủ chắc chưa tiếp người ngay được. Người cứ đi chơi xung quanh đi nhé. Cố gắng đừng đập phá gì nữa. Điện Chủ dùng phong san châm đập đầu người mới làm người bất tỉnh được lần trước, nếu người mang cả Kim Luân mà đập vào đầu của ngài thì chỉ sợ lúc đó lại không hay. Ta đi đây. Ngài tự bảo trọng."

Hỗn Thiên cuối cùng cũng nhớ lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc. Chẳng là, hắn lập thân đã 7 vạn năm. Lập thế quái nào chả biết mà lại trở thành một thành phần biến thái hết sức trọn vẹn. Nếu sự việc không khốc lệ, nỗi đau không BDSM hắn không cảm thấy mình đang sống. Cứ thế cho đến một ngày hắn chọc đến kẻ quyền thế. Thế là người ta mang quân đến phá tan ngọn núi của hắn, giết sạch anh em nhà hắn ở đấy. 

Hỗn Thiên cũng không phải dạng vừa. Đấu qua đấu lại. Cuối cùng, đến thời điểm stalemate. Hỗn Thiên nhận ra hắn chẳng còn thiết gì nữa, nên lén vào vườn quả Vô Ưu của Cửu U Điện Chủ, ăn sạch cả vườn nhà người ta. 

Hắn nhớ đang ăn đến quả 9,999 thì hắn nghe một tiếng rít lên ghê rợn xuyên thẳng vào óc "Cái con khỉ khốn kiếp này!!" Rồi một cơn đau đầu BDSM nhất hắn từng cảm nhận qua. Hắn cứ thế trôi vào mộng cảnh Mộng Lang/Mộng Cô hết 7 7 49 ngày. 

Hỗn Thiên mà càng đau hắn càng thống khoái. Hắn phải tìm cho bằng ra nguyên nhân nào mà mình có cơn đau đầu hôm đó. Nghe cái con bé thoát hoạt kia bảo mụ ấy dùng châm châm gì đó, ta phải mượn cây châm đó chơi một ngày mới được. Nếu mượn luôn được luân luân thì càng quá tuyệt. 

Hỗn Thiên vén quần lên chạy dọc hành lang của Điện. Hắn sắc phục quái dị, hành vi mờ ám nhưng một câu "Điện chủ đãi người như khách" thế mà lại biến hắn thành khách quý hạ nhân đều phải hành lễ. Hỗn Thiên hắn cảm thấy cũng hơi dương dương tự đắc. 

Đến ngày thứ 9 hắn ở Cửu U Điện thì con mẹ nó hắn chẳng thấy gì là vui nữa. Điện đã đi mòn gót, người đã gặp mòn mặt, vẫn không tìm thấy được thứ mình muốn tìm. Hỗn Thiên bức bối một ngày đi xuống Ngục Sám Hối chơi. Ngục Sám Hối vừa vào đã nghe thống khổ. Tiếng rên la vang vọng khắp nơi. Đối với Hỗn Thiên ở đây như sân chơi lớn, hắn cắn nuốt đau đớn thống khổ như con nghiện dù chẳng tu luyện được gì, nhưng thỏa được cái mộng BDSM của hắn. 

Một Dị Nhân cấp thư lại đang ngồi sao chép chú văn một bên. Hỗn Thiên ghé mắt nhìn vào chú văn. 

"Cái này là cái gì"

Dị nhân. "Thưa, đây là kinh sám hối."

"Ai viết"

"Điện chủ viết."

"Người có biết ở đây viết cái gì ko?"

"Thưa, biết ạ. Đây là dùng tiếng Phàm Nhân viết lên những lời ca ngợi đạo đức để được niết bàn."

Hỗn Thiên hắn tròn xoe mắt giật tờ giấy từ trong tay của Dị Nhân đưa lên nhìn đủ thứ góc độ. Hắn lập thân đã 7 vạn năm, cmn hắn xin thề với lòng dạ sắt đá của mình cái đồ này quyết không phải chữ Phàm Phàm gì đó mà là ..... 

Hẵn gãi gãi tai rồi hỏi. "Ngươi, dẫn ta đến chỗ chúng nó đọc cái này."

Dị Nhân dẫn Hỗn Thiên đến Trọc Phong. 

Hỗn Thiên nhìn hàng vạn cái đầu và luồng khí tức oải chè đậu của tội lỗi nhân gian thì một cơn đau đầu truyền tới. Hắn hít một hơi thật sâu thống khoái cảm khái. Ngặt nỗi, khi chúng đọc chung thế này không thể nghe rõ được. Rõ ràng dù một chú văn, nhưng cái Hỗn Thiên nghe được, mỗi người đều phát ra tiếng rất khác. 

Hỗn Thiên hắn lập thân đã 7 vạn năm. Chưa bao giờ hắn thấy cái thuật chú nào quái đản như vậy. Hắn lôi đầu một tên áo nâu sang một bên, bắt đọc kinh. Hắn nghe rõ ràng tên này nói bằng ma ngữ "Ông sơ bị tát 49 cái, tổ cốt do bị hình trừng nên lửa sám hối đốt dọc xuống 9 đời. Đốt đến khi sạch hết tội thì thôi." 

Hắn lại nắm đầu một tên áo vàng da dẻ trắng nõn lên, bắt đọc kinh. Hắn lại nghe tiếng ma ngữ rõ ràng nói "Ta phạm vào tội ... nên đời trước 3 đời, đời sau 3 đời dùng hình trừng đoạn cốt, không tránh khỏi ..... đến khi nào đốt sạch tội thì thôi."

Chú văn thế này... thì cũng quá ác rồi. Nếu người đọc không thực tâm sám hối thì tội trừng phạt càng ngày càng nặng thêm. Hỗn Thiên hắn cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội kéo tới. Hai mắt hắn sáng lên như sao trời. 

Hắn quay qua hỏi. "Điện chủ ngươi có nói tại sao lại viết chú văn thế này không?" 

Dị nhân cúi người đáp "Thưa, Điện Chủ nói, vấn đề nhân quả luân hồi là vấn đề trong huyết thống chỉ có người trong huyết thống mới giải nổi, người ngoài không thể xen vào." 

Hắn biết làm sao để dụ mụ La Sát đo ra khỏi động rồi. Hắn cứ thế sửa sửa vài chỗ trên chú văn. Những kẻ đọc nếu không thực tâm sám hối sẽ lăn ra cười lăn cười bò đến hóa đi lần nữa, lại phải nhập vào luân hồi. Ngày hôm sau, Điện Cửu U cứ từng tràng từng tràng rú lên những trận cười quái dị. Hỗn Thiên đứng ngồi không yên chờ đến khi Điện Chủ hiện ra để hắn mượn Phong San châm chơi. 

Hỗn Thiên đang đi dọc hành lang đến hậu viên thì Mặc Ngọc Á Nguyệt bay đến chắn trước mặt hắn, sắc mặt lầm lì "Ngươi sao lại dám đổi chú văn của Điện Chủ." Nàng đang chuẩn bị ra chiêu thì một dải lụa trắng bay vút đến chắn giữa Hỗn Thiên và Mặc Ngọc Á Nguyệt. Một thanh niên ăn mặc rách rưới đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem bước ra từ tấm lụa nắm lấy cổ tay của Mặc Ngọc. Hắn thảng thốt "Nguyệt nhi, nàng sao lại tức giận rồi, tức giận không tốt cho sức khỏe." Rồi hắn quay sang Hỗn Thiên vừa nói vừa nháy mắt ở hướng Mặc Ngọc không thấy được "Hỗn Thiên đại nhân! Xin ngài tự trọng!!" 

Hỗn Thiên còn chưa mở miệng kịp thì từ xa hắn nghe một tiếng rít quen thuộc hắn ngày nhớ đêm mong vang vọng bên tai...

"Cái con khỉ chết dẫm này!!" 

... Hỗn Thiên quay người lại ánh mắt mong chờ hai tay giang đón .... 

Cửu U Điện Chủ một thân huyền phục, tay cầm thiết trượng đang từ trên không giáng xuống, nhưng nàng lại cố ý không đánh vào chỗ hiểm hóc để tạo ra cơn đau hắn muốn. Nàng chủ yếu là tra tấn hắn bằng những chiêu thức quái dị của La Sát, A Tu La, Yêu Tộc ... nhằm thỏa cơn tức. Hỗn Thiên hắn vừa đánh vừa bắt chuyện "Cây này là cây Phong San châm à, cho ta mượn chơi nhé." 

Điện Chủ rút cây thiết trượng vào tay áo, bay vút lên treo mình trên góc điện như con nhền nhện. Hỗn Thiên hắn giờ mới có cơ hội nhìn lâu hơn một chút. Hắn thấy kẻ treo trên góc kia nhìn ... bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu không phải tư thế nàng treo ngược lên có chút quỷ dị, và sống lưng nàng nổi cồn lên 9 ngọn hồn hỏa, dọc sống lưng lên đến đỉnh đầu. Thế rồi gương mặt bình thường ấy, bỗng biến hóa mờ nhạt hiện ra một hình ảnh hắn nhìn không thấy rõ. Rồi nàng há miệng .... 

Hỗn Thiên trong góc mắt thấy rõ ràng Mạt Mạt hắn che tai lại rồi ôm Á Nguyệt vào lòng sau đó trùm lên bên ngoài thêm mấy chục dải lụa quấn chúng lại như chả giò. Hắn còn chưa kịp xử lí thông tin thì từ gương miệng chúm chím quả đào kia thét lên một tiếng rít đồng thanh trùng kiếp, kình lực bắn ra nhắm thẳng vào hắn, Hỗn Thiên bay lên theo phản xạ. Kình lực đánh nứt một dải đất ngay chỗ mà Hỗn Thiên từng đứng. Hỗn Thiên bị tiếng rít này bắn lũng hẳn màng nhĩ, lỗ tai chảy máu xanh. Hỗn Thiên cười ngờ nghệch đi lại vài bước "Cho ta mượn Phong San châm chơi nhé."

Điện Chủ thấy tên cường địch này BDSM quá thế mà gương mặt lại vặn vẹo hơn nữa. Hai mắt nàng cháy lên một ngọn lửa xanh quỷ dị. Khi nàng mở miệng, giọng nói như có như không trong không khí mà lại như nhiều giọng chồng lên nhau, trong đó, Hỗn Thiên lập thân đã 7 vạn năm rồi, chưa bao giờ quên bất cứ điều gì, vì hắn lòng dạ sắt đá. Nghe rất rõ ràng. Tiếng của một Ma Quân đã biến mất từ rất lâu. Có một tiếng là của Quỷ Thần. Lại có tiếng của tinh linh, và cả tiếng ... gió xào xạc bay qua những phiến lá. 

Nàng gầm lên "@#$%^& cho."

Điện Chủ thả người đáp xuống đất, gương mặt thoắt cái trở nên lãnh khốc. Nàng rút từ trong tay áo ra hai vật nhỏ đeo vào cổ tay. 

Hỗn Thiên hắn chỉ kịp thấy một ánh sáng xanh xé gió theo những đường bén nhọn bay đến bên hắn. Chỗ nào mà ánh sáng đó chạm tới, chỗ đó da thịt hắn cháy lên xèo xèo và cơn đau truyền khắp thân thể. Hắn nhảy lên lưng tưng vừa thống khoái vừa đau đớn "Ôi chao thánh thần thiên địa ơi, cái này là cái gì vậy????"

Điện Chủ sắc mặt không đổi không thèm trả lời mà còn công kích nhanh mạnh hơn. Mặc Ngọc Á Nguyệt chui ra từ trong cánh ôm của Mạt Mạt truyền âm đến bên tai Hỗn Thiên nói "Nhân loại Ngu xuẩn. Ngươi gọi người là gì?"

"Điện.... " Điện ở đây là Lôi Điện sao. Conmeno, lại còn chơi chữ. Hỗn Thiên vừa né chiêu mệt nghỉ vừa hưởng thụ vừa thầm nghĩ. 

"Cho ta mượn cái này chơi luôn được không??" Hỗn Thiên vừa né một cú bắn xém thì lấy mất gót chân hắn, vừa gởi lời vào trong gió. 

...... 

Điện chủ đốt hắn đến trở về chân thân. 

7 7 49 ngày sau. 

......

Hỗn Thiên mọc lại thân mình từ ngọ nguậy trong lưới vàng bị treo lủng lẳng trên trần ngọc. Điện chủ đang nằm dài trên ngọc sàng gõ gõ ngón tay nhìn hắn với ánh mắt tối hơn lỗ đen vũ trụ. Hắn nhích nhích chỉnh người cho thẳng lại, rồi tiếp tục giở giọng dụ dỗ. "Điện Điện, chúng ta cùng đi chơi đi! Cho ta mượn Phong San châm chơi đi! Nàng muốn đánh ta nữa không? Ta cho nàng đánh."

Điện chủ quắc mắt lên với hắn rồi bắn ra một phiến ngũ sắc cháy mất cánh tay trái của hắn. Hắn cười hì hì bảo. "Điện Điện, nàng nên đổi tên là Cửu Mục La Sát thì hợp hơn là Cửu Mục Ngọc Điện."

Hắn vừa nói xong thì cháy ra thành than lần nữa. 

......

7 7 49 ngày sau.

"Điện Điện, cho ta mượn Càn Khôn Luân chơi đi!"


Comments

Popular posts from this blog

Hoạnh Vũ Oanh Ca

Cửu U Trích Lục