Posts

Hoạnh Vũ Oanh Ca

Trên đỉnh phong sương, nơi thời gian ngừng lại ....  Nàng ngồi ôm một hình tượng như hình người đã cháy thành tro bụi. Một cơn gió triều sương thổi phất qua, thổi bật khối tro tung bay trong gió. Tro tràn vào buồng phổi, lấp đầy môi mắt. Nàng vươn tay quơ quào rồi nuốt từng nắm tro tàn cùng nước mắt, nuốt cạn vào trong.  Trong cơn nức nở, Huyết Vi Văn Thù nghe Nàng lẩm bẩm "Ngươi lừa ta... lừa ta... lừa ta..." Nguyên thủy bạo phát đích bạo tàn.  Lệ khốc long lanh nhãn tình, Nàng ngồi thẫn thờ nhìn mặt trời đỏ như máu đang dần buông nhuốm đỏ Thiên Không như một buổi dạ yến của Lệ Quỷ. Chín ngọn hồn hỏa theo cổ chú phát ra từ Thiên Tức chuyển tím rồi phát nổ từng ngọn, từng ngọn một.  Mỗi một ngọn hồn hỏa tắt đi, Thiên Không vang một hồi sấm giật gió rờn.  Huyết Vi đã không còn có thể cầm cự lại nổi nữa. Máu của hắn đã chảy cạn, một chút hơi tàn, hắn vẫn không muốn một phút giây nào rời mắt khỏi nàng. Hắn chỉ hận mình không thể chạm tới dáng hình cô độc đau thương ấy đang tự đo

Cửu U Trích Lục (2)

Hỗn Thiên hắn tỉnh dậy trong một căn phòng tối. Đầu hắn trống rỗng. Khát nước vô cùng. Hắn đạp cửa mở toang cái rầm xem thử nơi này là nơi nào. Bỗng một chiếc lưới vàng lóng lánh từ trời đổ xuống, trói chặt hắn lại bằng cổ chú. Cổ chú miết vào da Hỗn Thiên vang lên tiếng xèo xèo, nhưng hắn không phát ra tiếng rên nào, mắt chỉ chằm chằm nhìn vào đứa con gái mặc cổ phục đang khoan thai đi tới.  Dị nhân đồng loạt hành lễ với nàng. "Đại Nhân!"  Đại Nhân ngước mắt nhìn Hỗn Thiên. Mắt nàng trắng dã, có ba con. Sắc mặt lãnh đạm. Ngón tay trỏ khẽ giương lên, Hỗn Thiên nghe trong không khí có một giọng nói thỏ thẻ "Hỗn Thiên tiên sinh, ta là Mặc Ngọc Á Nguyệt của Cửu U Điện. Điện chủ đãi người là khách. Nhưng ta cũng không thể để người phá hoại thêm được nữa. Vô Ưu viên hiện tại đang được tu sửa. Nếu người có thể đường hoàng ngồi nói chuyện, ta xin mời người đến chánh điện để gặp Điện Chủ." Hỗn Thiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt trắng dã của nàng bỗng trong lòng hiện lên một c

Ngàn Lẻ Một Đêm (2)

Khốc Lệ Vương Phán Quan cầm tờ thiếp lệnh trên tay mà mồ hôi trán rịn ra từng giọt.  Hắn đứng đây từ sáng, chờ một nhân vật mà không ai muốn chờ nhưng chắc chắn phải chờ. "Cấp trên" đã căn dặn hắn rất nhiều lần phải tranh thủ lấy lòng nàng. Chân trong chân ngoài ở vùng tô giới như hắn quả thực tiến thoái lưỡng nan, đằng nào cũng là trời, hắn la không ai thấu.  Từ xa có một bóng dáng nhỏ gầy đi tới. Một thân chiến giáp, mắt trái băng lại dưới vải còn lộ vết máu. Tóc búi cao. Thân mang trường đao.  Đầu trâu mặt ngựa: "báo danh!" "Khốc Lệ Vương" Phán Quan tiến đến làm một lễ nhỏ mời nàng vào bên trong phòng khách.  Phán quan nhìn đến nguyên nhân tử nạn: "Một tên xuyên mắt trái mà chết" Tương truyền Khốc Lệ Vương sinh ra đã có Quỷ Thần hộ thể... hắn nhìn nhìn nàng có vẻ muốn hỏi như không.  "Có kim cang thể mà bom nổ vẫn banh xác như thường." Khốc Lệ Vương khô khốc nói. ....bom là cái gì? Phán quan nghĩ thầm trong đầu nhưng không dám hỏi. L

Ngàn Lẻ Một Đêm phiên bản mỗ

Mộng Lan/Mộng Dao Xưa một vị tri phủ có hai cô con gái. A Lan lớn hơn. Một hôm  A Lan cho Dao Dao xem một tổ kiến nàng dày công xây dựng. Nàng dùng hết khả năng tận lực làm cho tổ kiến bành trướng đến mức to nhất nhanh nhất mà không có bất kì hành động trái tự nhiên nào xảy ra. Dao Dao trong lúc tâng bốc chị mình lên mây thì lén bốc một nắm kiến bỏ vào túi mang về ... ngâm cứu.  Dao Dao không nghĩ gì đến cái gốc mà chỉ muốn vươn thẳng đến đỉnh điểm một cách nhanh nhất bành trướng nhất. Nàng dùng pha lê trong suốt nhốt kiến lại trong một không gian và nhìn ngắm chúng sinh trưởng, phát triển. Học hỏi cách chúng sinh hoạt, tư duy và bản năng của chúng.  A Lan có một hồ cá chép ở vườn sau. Mỗi năm cá trong hồ được Dao Dao mang vào cung cống cho vua. Theo đúng lệ, Một con cá chép vượt vũ môn, vua sẽ thưởng lại 9 con cá con. Cá được chia đều cho dòng tộc, A Lan và Dao Dao mỗi đứa cũng được một con. Năm 9 tuổi, Dao Dao lần đầu tiên mượn cá của A Lan. 9 năm trôi qua, A Lan trong hồ đã khô

Cửu U Trích Lục

==== Huyết Vi Văn Thù ==== Lênh đênh mãi trong giấc ngủ ngàn năm như một ngọn lửa leo lét, một ngày kia Huyết Vi Văn Thù tỉnh giấc mộng dài giây phút một giọt hồng nguyên chạm vào thánh địa.  Hắn đã không còn chân thân từ lâu, lần mò về đến "hương cố". Hỡi ôi, cửu điện trống huơ. Kêu tên điện chủ không còn một ai biết. Ngày trước hắn còn đứng đây nhìn hàng ngàn rồi hàng ngàn cái đầu cúi rạp tụng kinh sám hối. Tiếng kinh thiêng vang khắp cửu trùng dồn dồn dập dập, rúng động như chí lớn bá thiên của những kẻ trả nốt chút nợ cuối cùng để "về nhà & đoàn tụ"  Ngàn năm hóa đá, Văn Thù bỗng phát hiện ra, hắn ngủ một giấc này, tỉnh dậy. Nhà hắn trống huơ, anh em hắn chết cả, sự nghiệp của hắn cũng trở lại với hư không cát bụi. Văn Thù cảm thấy cmn hắn thật là sắp phát điên trở lại rồi ....  ++ Sa La Mạt Tuyết ++ Mạt Mạt trở mình ngáp dài. Mạt Mạt chỉ là một dải lụa trắng mang bên trong mình nỗi tịch mịch và thống khổ của những linh hồn chết yểu. Mạt Mạt không hiểu ái tì